CÁNH NHẠN NGÀN PHƯƠNG
2 posters
TÌNH BẠN :: THƠ :: THƠ ĐỐI ĐÁP (họa thơ)
Trang 1 trong tổng số 1 trang
CÁNH NHẠN NGÀN PHƯƠNG
CÁNH NHẠN NGÀN PHƯƠNG
1
Gió lộng hồn xuân, nắng nhả tơ
Én tung cánh lướt ngập vườn mơ
Bướm vàng nâng gió vờn đầu ngõ
Hoa tím vươn cây trổ cuối bờ
Bấm đốt thời gian tình bất tận
Bàn lời nhân thế nghĩa vu vơ
Gom bao chí lớn vào hồ rượu
Say tỉnh vơi đầy một ý thơ.
2
Thơ theo gót ngọc tỏa muôn phương
Sưởi ấm lòng người thế ánh dương
Chung bước thiên di đi khắp ngã
Kề vai hành hiệp đến cùng đường
Nhớ thời đèn sách mòn bao quyển
Thương thuở thi từ đậm mấy chương
Đã biết đa mang thân kiếp bạc
Thôi đành an phận mặc phong sương.
3
Sương nhạt nhòa bay lớt phớt rơi
Người ơi ta vẫn nhớ nhung người
Ánh trăng huyền ảo che mây dạt
Con sóng lềnh bềnh vỗ nước trôi
Bến vắng thuyền neo mong gặp lại
Sông êm cầu nối nhớ xa vời
Người đi kẻ ở chia hai ngã
Mắt ướt mi sầu khắp mỗi nơi.
4
Nơi nào chứa hết nỗi niềm nầy
Dốc cạn bầu nghiêng những cuộc say
Thế sự, nhân tình, đà rõ mặt
Giang hồ, khí phách được bao tay !
Lên voi bận rộn lờ ơn gió…
Xuống chó rảnh rang kể nghĩa mây
Nhân ngãi vụt bay theo cát bụi
Dòng đời đen trắng mặc đêm ngày.
5
Ngày đến, ngày đi lá võ vàng
Bốn mùa uể oải rã rời sang
Nghe đời đánh thức quên phiêu lảng
Tưởng cuộc hồi sinh nhớ dở dang
Bật dậy hồn thiêng trào lớp lớp
Bừng dâng khí thế cuộn hàng hàng
Ta nghe giữa cuộc trần gian đó
Lắm kẻ đang chờ viết sử trang.
6
Trang trọng chung tay thắp ngọn đèn
Nén hương chiêu niệm thuở bình yên
Khơi nguồn thi cảm vào di chỉ
Nhỏ nét văn truyền xuống cổ nghiên
Tức tưởi trăm năm chùng tiếng quốc
Âu sầu muôn kiếp nát hồn quyên
Giang sơn còn nỗi niềm đau đớn
Bởi những u mê, những hảo huyền.
7
Huyền thoại, trời ơi! ngán ngẩm nghe
Ai mang gió chướng ngược tên về
Rã rời nề nếp hiềm môn, đệ
Tan nát gia phong nghịch phụ, thê
Miệng nói lăm le nhìn tứ hướng
Miếng ăn lạt lẽo ngó ba bề
U hoài tiếng khóc bầy con trẻ
Mầm móng đời sau, tội nghiệp quê
8
Quê nhà in kỷ niệm hương hoa
Còn giữ bao điều dẫu đã xa
Dù cuộc nhiểu nhương tình nhạt nhẽo
Và vòng tao loạn nghĩa phôi pha
Đón đưa cất chén, mâm dồi chó
Gặp gỡ nâng ly, bát miến gà
Vườn tược món tươi nào bắp luộc
Sum vầy bằng hữu tháng ngày qua
9
Qua nửa mùa xuân vườn lá xanh
Bóng trăng chênh chếch rọi nghiêng mành
Hàng cau vươn thẳng phơi chòm lá
Làn khói loang tròn cuộn mái tranh
Dưới bến thuyền con nằm phẳng lặng
Ngàn không mây trắng trải mong manh
Cánh cò trên ruộng vờn cao thấp
Khúc nhạc giao hòa: âm, sắc, thanh...
10
Thanh thoát vần thơ gởi tặng người
Lồng trong nét chữ nhánh hoa tươi
Rằng duyên đồng hội tình không cạn
Và nợ chung thuyền nghĩa chẳng vơi
Dù mãi xa xôi cùng quả đất
Hay là lưu lạc tận phương trời
Ý thơ sẽ tải đi muôn nẻo
Nhóm lửa nung bầu máu sục sôi.
Hạ Thái Trần Quốc Phiệt
Oct-15-2012
CÁNH NHẠN ĐƠN PHƯƠNG
1
Lặng lẽ đàn buông một tiếng tơ,
Oanh vàng ngân nhịp hót vườn mơ.
Nhìn làn mây trắng vờn quanh núi,
Ngắm tảng rêu xanh phủ dưới bờ.
Thấy cảnh êm đềm nghe thắm thiết,
Ôm lòng hiu quạnh, chợt bơ vơ.
Buồn vui cảm khái dâng tràn ngập,
Trước bức tranh khuôn gợi nét thơ.
2
Thơ ngâm tự sự dẫu đơn phương,
Rượu nhắp ban chiều dưới bóng dương.
Những phút sông hồ gươm tuốt vỏ,
Từng đêm quán trọ khách qua đường.
Lộ trường hun hút chưa mòn dấu,
Nhật ký hoen mờ sắp lật chương.
Mái tóc xanh xưa giờ nhuốm bạc,
Bạc theo màu áo nắng phơi sương.
3
Sương lam từng hạt khẽ buồn rơi,
Hay những giọt châu lệ khóc người?
Rũ áo ôm tình vương luyến tiếc,
Mặc đời theo kiếp thả buông trôi.
Cố hương bỏ lại dù tha thiết,
Dĩ vãng cho qua dẫu tuyệt vời.
Gió Bấc lạnh đầy, giăng bão tố,
Đôi đàng, đôi nẻo cách đôi nơi.
4
Nơi kia, nơi đó, cả nơi này,
Mượn rượu nói người, đổ tại say!
Muốn tỏ hùng anh xin tuốt kiếm!
Quyết phân cao hạ, cứ ra tay!
Ếch ngồi giếng cạn lờn khinh cọp,
Chó gặm xương thừa ngỡ cỡi mây!
Tưởng lánh nhân gian xa tục thế,
Nhưng vòng luẩn quẩn quấy đêm ngày!
5
Ngày Hạ qua, Thu lá đổ vàng,
Thu tàn, tuyết trắng báo Đông sang.
Tương lai nhắm mắt rồi chôn lấp,
Sự nghiệp buông tay cũng dở dang.
Mất cả giang san hoài một kiếp,
Còn chăng di chúc được vài hàng.
Ai ham khoa bảng mau tranh thủ,
Luận án viết chưa, được mấy trang?
6
Trang giấy trắng trong thuở sách đèn,
Non sông bao thế hệ chưa yên.
Qua thời rèn chí mang đao kiếm,
Từ dạo lên đường xếp bút nghiên.
Lồng sổ, săn mồi tìm hột nhãn,
Miếng ăn vụng mỏ, nghẹn chim quyên.
Cầu vòng sáng chói chân trời tỏa,
Tạo biết bao nhiêu mộng ảo huyền!
7
Huyền bí âm thanh cứ lắng nghe,
Xa xôi muôn dặm gió đem về.
Quốc gia chẳng vẹn tình quân, phụ,
Trách nhiệm không toàn nghĩa tử, thê.
Tiết tháo rằng chưa tròn một chữ,
Hiếu trung, thật khó xử đôi bề!
Buồn nơi đất khách thân cô lữ,
Xác rã, hồn rời nhớ chốn quê.
8
Quê cũ giờ đây có nở hoa?
Ngày về biền biệt vẫn còn xa.
Gió sương lạnh buốt, lòng tan nát,
Năm tháng trôi dần, tóc nhuộm pha.
Đặt gối vùi thân vào cõi mộng,
Giật mình tỉnh giấc giữa canh gà.
Tiếng giun dế khóc trong hoang vắng.
Nhắc nhở từng đường cất bước qua.
9
Qua hết, còn đâu nữa tuổi xanh!
Chỉ là bóng sổ thoáng qua mành!
Nếu vui cũng tựa vài ly rượu,
Có đẹp không hơn một bức tranh.
Kiếp sống buồn phiền, ôi chán ngán!
Đời người ngắn ngủi, quá mong manh!
Thế nhân luôn nghĩ điều tranh chấp,
Tay vẽ miệng vời, điểm sắc thanh!
10
Thanh bình hai chữ gửi về người,
Xin chúc sao đời mãi thắm tươi.
Lời đẹp thơ hay, văn chảy xiết,
Trà thơm rượu ngọt, chén đầy vơi.
Luôn luôn mạnh khỏe bên con cháu,
Mãi mãi an vui giữa đất trời.
Hiếu khách, mở lòng, tâm đại lượng,
Tình giang hồ đó hãy đun sôi.
Dương Hồng Kỳ
1
Gió lộng hồn xuân, nắng nhả tơ
Én tung cánh lướt ngập vườn mơ
Bướm vàng nâng gió vờn đầu ngõ
Hoa tím vươn cây trổ cuối bờ
Bấm đốt thời gian tình bất tận
Bàn lời nhân thế nghĩa vu vơ
Gom bao chí lớn vào hồ rượu
Say tỉnh vơi đầy một ý thơ.
2
Thơ theo gót ngọc tỏa muôn phương
Sưởi ấm lòng người thế ánh dương
Chung bước thiên di đi khắp ngã
Kề vai hành hiệp đến cùng đường
Nhớ thời đèn sách mòn bao quyển
Thương thuở thi từ đậm mấy chương
Đã biết đa mang thân kiếp bạc
Thôi đành an phận mặc phong sương.
3
Sương nhạt nhòa bay lớt phớt rơi
Người ơi ta vẫn nhớ nhung người
Ánh trăng huyền ảo che mây dạt
Con sóng lềnh bềnh vỗ nước trôi
Bến vắng thuyền neo mong gặp lại
Sông êm cầu nối nhớ xa vời
Người đi kẻ ở chia hai ngã
Mắt ướt mi sầu khắp mỗi nơi.
4
Nơi nào chứa hết nỗi niềm nầy
Dốc cạn bầu nghiêng những cuộc say
Thế sự, nhân tình, đà rõ mặt
Giang hồ, khí phách được bao tay !
Lên voi bận rộn lờ ơn gió…
Xuống chó rảnh rang kể nghĩa mây
Nhân ngãi vụt bay theo cát bụi
Dòng đời đen trắng mặc đêm ngày.
5
Ngày đến, ngày đi lá võ vàng
Bốn mùa uể oải rã rời sang
Nghe đời đánh thức quên phiêu lảng
Tưởng cuộc hồi sinh nhớ dở dang
Bật dậy hồn thiêng trào lớp lớp
Bừng dâng khí thế cuộn hàng hàng
Ta nghe giữa cuộc trần gian đó
Lắm kẻ đang chờ viết sử trang.
6
Trang trọng chung tay thắp ngọn đèn
Nén hương chiêu niệm thuở bình yên
Khơi nguồn thi cảm vào di chỉ
Nhỏ nét văn truyền xuống cổ nghiên
Tức tưởi trăm năm chùng tiếng quốc
Âu sầu muôn kiếp nát hồn quyên
Giang sơn còn nỗi niềm đau đớn
Bởi những u mê, những hảo huyền.
7
Huyền thoại, trời ơi! ngán ngẩm nghe
Ai mang gió chướng ngược tên về
Rã rời nề nếp hiềm môn, đệ
Tan nát gia phong nghịch phụ, thê
Miệng nói lăm le nhìn tứ hướng
Miếng ăn lạt lẽo ngó ba bề
U hoài tiếng khóc bầy con trẻ
Mầm móng đời sau, tội nghiệp quê
8
Quê nhà in kỷ niệm hương hoa
Còn giữ bao điều dẫu đã xa
Dù cuộc nhiểu nhương tình nhạt nhẽo
Và vòng tao loạn nghĩa phôi pha
Đón đưa cất chén, mâm dồi chó
Gặp gỡ nâng ly, bát miến gà
Vườn tược món tươi nào bắp luộc
Sum vầy bằng hữu tháng ngày qua
9
Qua nửa mùa xuân vườn lá xanh
Bóng trăng chênh chếch rọi nghiêng mành
Hàng cau vươn thẳng phơi chòm lá
Làn khói loang tròn cuộn mái tranh
Dưới bến thuyền con nằm phẳng lặng
Ngàn không mây trắng trải mong manh
Cánh cò trên ruộng vờn cao thấp
Khúc nhạc giao hòa: âm, sắc, thanh...
10
Thanh thoát vần thơ gởi tặng người
Lồng trong nét chữ nhánh hoa tươi
Rằng duyên đồng hội tình không cạn
Và nợ chung thuyền nghĩa chẳng vơi
Dù mãi xa xôi cùng quả đất
Hay là lưu lạc tận phương trời
Ý thơ sẽ tải đi muôn nẻo
Nhóm lửa nung bầu máu sục sôi.
Hạ Thái Trần Quốc Phiệt
Oct-15-2012
CÁNH NHẠN ĐƠN PHƯƠNG
1
Lặng lẽ đàn buông một tiếng tơ,
Oanh vàng ngân nhịp hót vườn mơ.
Nhìn làn mây trắng vờn quanh núi,
Ngắm tảng rêu xanh phủ dưới bờ.
Thấy cảnh êm đềm nghe thắm thiết,
Ôm lòng hiu quạnh, chợt bơ vơ.
Buồn vui cảm khái dâng tràn ngập,
Trước bức tranh khuôn gợi nét thơ.
2
Thơ ngâm tự sự dẫu đơn phương,
Rượu nhắp ban chiều dưới bóng dương.
Những phút sông hồ gươm tuốt vỏ,
Từng đêm quán trọ khách qua đường.
Lộ trường hun hút chưa mòn dấu,
Nhật ký hoen mờ sắp lật chương.
Mái tóc xanh xưa giờ nhuốm bạc,
Bạc theo màu áo nắng phơi sương.
3
Sương lam từng hạt khẽ buồn rơi,
Hay những giọt châu lệ khóc người?
Rũ áo ôm tình vương luyến tiếc,
Mặc đời theo kiếp thả buông trôi.
Cố hương bỏ lại dù tha thiết,
Dĩ vãng cho qua dẫu tuyệt vời.
Gió Bấc lạnh đầy, giăng bão tố,
Đôi đàng, đôi nẻo cách đôi nơi.
4
Nơi kia, nơi đó, cả nơi này,
Mượn rượu nói người, đổ tại say!
Muốn tỏ hùng anh xin tuốt kiếm!
Quyết phân cao hạ, cứ ra tay!
Ếch ngồi giếng cạn lờn khinh cọp,
Chó gặm xương thừa ngỡ cỡi mây!
Tưởng lánh nhân gian xa tục thế,
Nhưng vòng luẩn quẩn quấy đêm ngày!
5
Ngày Hạ qua, Thu lá đổ vàng,
Thu tàn, tuyết trắng báo Đông sang.
Tương lai nhắm mắt rồi chôn lấp,
Sự nghiệp buông tay cũng dở dang.
Mất cả giang san hoài một kiếp,
Còn chăng di chúc được vài hàng.
Ai ham khoa bảng mau tranh thủ,
Luận án viết chưa, được mấy trang?
6
Trang giấy trắng trong thuở sách đèn,
Non sông bao thế hệ chưa yên.
Qua thời rèn chí mang đao kiếm,
Từ dạo lên đường xếp bút nghiên.
Lồng sổ, săn mồi tìm hột nhãn,
Miếng ăn vụng mỏ, nghẹn chim quyên.
Cầu vòng sáng chói chân trời tỏa,
Tạo biết bao nhiêu mộng ảo huyền!
7
Huyền bí âm thanh cứ lắng nghe,
Xa xôi muôn dặm gió đem về.
Quốc gia chẳng vẹn tình quân, phụ,
Trách nhiệm không toàn nghĩa tử, thê.
Tiết tháo rằng chưa tròn một chữ,
Hiếu trung, thật khó xử đôi bề!
Buồn nơi đất khách thân cô lữ,
Xác rã, hồn rời nhớ chốn quê.
8
Quê cũ giờ đây có nở hoa?
Ngày về biền biệt vẫn còn xa.
Gió sương lạnh buốt, lòng tan nát,
Năm tháng trôi dần, tóc nhuộm pha.
Đặt gối vùi thân vào cõi mộng,
Giật mình tỉnh giấc giữa canh gà.
Tiếng giun dế khóc trong hoang vắng.
Nhắc nhở từng đường cất bước qua.
9
Qua hết, còn đâu nữa tuổi xanh!
Chỉ là bóng sổ thoáng qua mành!
Nếu vui cũng tựa vài ly rượu,
Có đẹp không hơn một bức tranh.
Kiếp sống buồn phiền, ôi chán ngán!
Đời người ngắn ngủi, quá mong manh!
Thế nhân luôn nghĩ điều tranh chấp,
Tay vẽ miệng vời, điểm sắc thanh!
10
Thanh bình hai chữ gửi về người,
Xin chúc sao đời mãi thắm tươi.
Lời đẹp thơ hay, văn chảy xiết,
Trà thơm rượu ngọt, chén đầy vơi.
Luôn luôn mạnh khỏe bên con cháu,
Mãi mãi an vui giữa đất trời.
Hiếu khách, mở lòng, tâm đại lượng,
Tình giang hồ đó hãy đun sôi.
Dương Hồng Kỳ
duonghongky- Tổng số bài gửi : 56
Join date : 17/12/2012
Re: CÁNH NHẠN NGÀN PHƯƠNG
THật là tuyệt !
motthoi
motthoi
motthoi- Tổng số bài gửi : 794
Join date : 17/12/2012
Age : 85
TÌNH BẠN :: THƠ :: THƠ ĐỐI ĐÁP (họa thơ)
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
Sun Oct 27, 2024 6:36 pm by Cẩm Thanh
» Thu buồn
Thu Oct 17, 2024 1:23 pm by Cẩm Thanh
» Bâng khuâng tháng Hạ
Sat Aug 24, 2024 5:53 pm by Cẩm Thanh
» NGỘ NHẬP
Sat Aug 17, 2024 6:34 pm by minhsn12
» Tự tại Thiền Sư
Thu Jul 25, 2024 4:15 pm by Cẩm Thanh
» Lễ cha
Sun Jun 16, 2024 5:20 pm by Cẩm Thanh
» Bước chân không tánh
Tue Jun 04, 2024 12:56 am by Cẩm Thanh
» KINH HÀNH
Mon Jun 03, 2024 7:00 pm by minhsn12
» TRANG THƠ TRẦN CẨM THÀNH
Sat May 04, 2024 7:55 pm by Cẩm Thanh